Từ những thập niên 80 của thế kỷ trước, khi còn ngồi
trên ghế nhà trường, tôi đã được nghe đi nghe lại các thầy các cô dạy rằng: “Chủ
nghĩa Tư bản đang giãy chết và tự đào hố chôn mình, còn Chủ nghĩa Cộng sản đang
trên đà phát triển và tiến lên Thế giới đại đồng”.
Tôi cứ chăm chú lắng nghe và vô cùng thích thú mặc dù đã được nghe nhiều lần.
Lúc đó tôi vô cùng tự hào vì gia đình tôi cũng đã có nhiều người đóng góp xương
máu cùng với nhân dân Miền Bắc để giúp Đảng Cộng sản có được “hòa bình” và
“thống nhất đất nước”. Tôi lại còn nghĩ rằng rất may mà Việt nam đã có một vị
lãnh tụ tài ba như Hồ Chí Minh, người đã bôn ba để tìm ra và đưa về cho dân tộc
Việt Nam một chủ nghĩa tuyệt vời. Tôi, như nhiều đứa trẻ khác, tin rằng chẳng
bao lâu nữa Việt Nam sẽ tiến thẳng lên Chủ nghĩa Xã hội mà không cần phải đi qua
Tư bản chủ nghĩa. Rồi đây người dân Việt Nam sẽ tha hồ hưởng thụ những thành quả
cách mạng mà Đảng và Bác đem lại. Và các ước mơ cũng tràn lan: Người dân chúng
tôi sẽ thực sự làm chủ đất nước của mình; Việt Nam sẽ trở nên lớn mạnh, sánh vai
với các cường quốc; và dĩ nhiên nhân dân sẽ đạt tới lằn mức thiên đường của “Làm
theo năng lực – Hưởng theo nhu cầu”.
Niềm tin đó cứ ấp ủ trong tôi suốt thời gian còn là học sinh cho tới năm 1990
khi tôi bước vào quân ngũ. Đó cũng là thời điểm Liên Bang Xô Viết và cả Khối
Đông Âu bắt đầu xụp đổ. Nhưng quái lạ là ngay trong thời gian đó, tại những buổi
học chính trị của đơn vị, tôi vẫn nghe các chính trị viên đơn vị tiếp tục giảng
lại những gì tôi đã được nghe trong thời còn học phổ thông về chủ nghĩa Cộng
sản, chủ nghĩa Xã hội. Nhưng lúc này tôi đã lớn hơn nhiều nên suy nghĩ cũng
khác. Tôi không còn tin những gì đảng Cộng sản và hệ thống tuyên truyền của đảng
rêu rao nữa. Tôi chán đến độ không muốn trở thành đảng viên, và đó cũng là lần
đầu tiên tôi không còn cảm thấy tự hào về những hy sinh đóng góp của những người
thân mình cho Cộng sản nữa. Có lẽ nhờ môi trường bộ đội mà tôi đã nhận ra sự
bịp bợm dối lừa của cái chủ nghĩa nói thì hay nhưng làm lại ngược hẳn lại.